Thu năm nay đến rồi. Hẵng còn đây dư vị của tết trung thu, của trái bánh ngọt ngào, những tiếng reo vui của trẻ nhỏ xen lẫn tiếng trống rộn đêm rằm.
Qua trung thu, tiết trời cũng se lạnh. Ấy là cái lúc mà thứ hương ngan ngát ùa về, len lỏi từng con phố, trục đường. Một mùa hoa sữa lại đến.
Nhiều người không thích mùi hoa sữa vì nó hăng hắc, ngột ngạt, làm người ta khó thở và thấy nôn nao. Tôi cũng đã từng ghét hoa sữa như thế.
Nhưng nếu đi chậm lại giữa đường đêm vắng lặng, để xe cộ ồn ào khỏi át mất tiếng xào xạc của lá, để mùi khói bụi nồng nặc khỏi chen lấn giữa hương thơm tinh khôi của tự nhiên, ta sẽ cảm nhận được nét quyến rũ của đất trời.
Thu đến, khi những tán cây trút lá nghỉ ngơi, thì hoa sữa mới bắt đầu chớm nở. Phải chăng sự muộn màng đó càng khiến chúng thêm đặc biệt, thêm kiêu hãnh giữa trời thu. Ta chỉ cảm nhận được chúng giữa cái tiết se se lạnh, những cơn gió nhẹ phả vào mặt, đem theo thứ hương vị dịu ngọt nồng nàn.
Trường tôi trồng nhiều hoa sữa. có phải vì chúng chỉ cho bóng mát, hay là để tâm hồn thu và học trò có dịp được hòa cùng nhau.
Tôi vẫn còn nhớ những lần học về muộn, gió hơi lạnh và sương xuống hơi mau. Rảo bước dưới sân trường, cái hương thu ấy lại ào đến, quanh quẩn không rời. Tự nhiên bao lo toan phiền muộn, những mệt mỏi, chán trường cũng theo đó mà tan biến. Chỉ còn lại trong tôi một cái gì nhẹ nhõm, thảnh thơi. Hoa sữa khiến ai đó khó thớ, chứ với tôi, thứ hương nhẹ dịu man mác ấy chỉ khiến cuộc đời này thêm đẹp, tiết thu thêm đậm đà. Thiếu hoa sữa, là thiếu cả một mùa trong năm.
Hoa sữa quanh quẩn, gắn bó, làm bạn thuở cắp sách cùng tôi đã bao năm. Lắng nghe dư vị của hoa sữa, bao kỉ niệm mái trường lại ùa về.
Còn nhớ những lúc thầy cô đứng lớp giảng bài, những người thầy cô tận tụy vì học sinh ấy. Những người thầy cô ấy đôi lúc cũng giận vì học trò nghịch ngợm, đôi lúc lại thương lũ học trò nhỏ dại vụng về. Nhiều đứa bị thầy cô mắng đâm ra thành ghét, ấy thế mà mấy ai hiểu được đạo thầy trò là cao cả mênh mông.
Rồi còn nhớ mấy đứa bạn trong lớp hay đùa nghịch giờ ra chơi. Đánh nhau, cãi nhau, trêu nhau chí chóe, ồn ã mà náo nhiệt, ing ỏi mà vui tươi.
Còn nhớ thằng bạn cùng bàn thỉnh thoảng hay ngâm nga mấy khúc hát Hà Nội. Vừa thấy buồn cười, đôi lúc lại nghĩ ngợi vẩn vơ. Ấy vậy mà chưa kịp nghĩ gì nhiều, thằng bạn đã lại chuyển sang ca mấy bài vọng cổ.
Những năm tháng được khoác màu áo trắng, được cắp sách mà học tập, mà vui chơi qua thật mau. Đã sắp phải chia tay mái trường cấp 3 đầy ắp những kỉ niệm. Chẳng phải chia tay cánh cống, khu nhà, mà chia tay bè bạn, thầy cô, và cả hương hoa sữa tinh khôi như màu áo.
Năm nay trường xây thêm nhiều khu nhà mới, sửa sang nhiều nơi, làm lại cánh cổng đã tróc sơn hoen gỉ. Nhưng còn đó thôi, vẫn sẽ còn đó những cây hoa sữa thơm ngào ngạt, trổ những khóm tròn đấy, cũng như thầy cô và bạn bè, sẽ còn mãi nơi đây, nơi tuổi thơ đọng lại.
Hoa sữa ơi, nhớ bao lần ta cắp sách vừa bước vừa tận hưởng thứ hương thơm dịu ngọt mỗi cơn gió thoảng. Mùa thu đến, hoa sữa cũng về, lại bồi hồi những kỉ niệm trường xưa.
2012
L.V
Lại nhớ cái tuổi học trò ngồi dưới gốc cây nhìn hoa sữa lả tả 🙂
:))