Tản mạn Guitar

Người ta bảo đời sinh viên có cây đàn Guitar. Ngày xưa thôi, mình thấy bây giờ, có nhiều điều thú vị và dễ dàng hơn guitar nhiều.

Nếu ngẫm lại thì mình cũng không phải một kẻ đam mê guitar quá lớn. Mình chỉ nhớ là trong một lần, hồi còn học cấp 3, nghe thằng bạn cùng bàn nói, thích cái cảm giác được ôm guitar hát. Thế là mình đú đởn thế nào, trong đầu cũng dần hiện lên cái ý muốn sở hữu 1 chiếc guitar, thỉnh thoảng ngồi ngêu ngao, hơn nữa thì là ra vẻ với chúng bạn. Cũng hay mà.

Và rồi, cái ý tưởng trẻ con ấy dần được thực hiện khi mình biết đến CLB Guitar ở trường ĐH. Hóa ra trường ĐH nào cũng có CLB Guitar hết, cũng chỉ bởi cái câu các cụ thường bảo ngày xưa ở trên. Tham gia học một khóa ở CLB trường mình cũng đơn giản. Mua 1 cái đàn tạm được, nộp vài trăm nghìn tiền học phí. Thế là được dạy 1 cách khá bài bản. Lúc ấy mới từ nhà quê lên tỉnh, sẵn tiền, duyệt luôn không đắn đo. Mình đã hết tổng cộng 1 triệu mốt cho cái phi vụ ấy.

Mình có tâm sự với bố mẹ về vụ này. Bố mình thì khuyên không nên. Vì chơi guitar hại tay lắm. Bố mình hồi trước cũng chơi guitar mà. Nhưng xui rủi thế nào, bàn tay trái của bố bị hỏng, không chơi được nữa. Bố bảo nên chơi mấy thể loại như organ thì hay hơn. Mình không nghe, cứ lao vào. Rồi thì cũng thấm thía, chơi guitar hại tay thật, không chai sần tay trái thì cùng hỏng móng tay phải. Nhưng rồi bố mình cũng ủng hộ khi được bác mình động viên. Bác mình còn là người giới thiệu cho mình cô Hòa, giám đốc thư viện ở Nhạc viện. Thế là mình mua được một cây guitar với mức giá hợp lí, không bị chặt chém gì cả.

Chơi guitar không khó. Cơ mà nói chơi guitar không dễ cũng chẳng sai. Nó đúng khi mình mới dấn thân vào. Nhất là với một đứa có bàn tay nhỏ bé quá đỗi như mình. Ngày xưa thấy nó cũng có dáng búp măng, thấy nó cũng đẹp, mà sao giờ thấy nó xấu và chán thế. Mình đã được khuyên bảo và răn đe từ rất nhiều bậc tiền bối rằng: tay bé vẫn chơi được guitar tuốt, chỉ có mình siêng năng không thôi, thế nên đừng bao giờ ngụy biện việc lười biếng bằng đôi bàn tay. Ngẫm thì cũng đúng. Tuy cái bàn tay này làm mình học chậm hơn người khác rất nhiều, nhưng đến giờ, mình cũng đã biết chơi, cũng đã thoát khỏi cái gọi là mù âm nhạc, cũng thỏa được cái ham thích hồi mình còn ‘trẻ’.

Thực ra guitar hợp với bọn con trai hơn. Tay to khỏe khỏi nghĩ, dùng để tán gái thì hợp thôi rồi. Nhưng mình cũng vẫn muốn chơi. Chắc là không thành tài thành nghệ gì đâu, chỉ chơi cho vui thôi. Viết mấy bài chia sẻ thế này, biết đâu sau lại giúp ích cho con cho cháu.Hề.

Quay lại với câu đầu tiên. Guitar bây giờ đã quá phổ biến với sinh viên. Người ta cũng sẽ không còn  quá đỗi kinh ngạc trước những người biết chơi guitar nữa. Cũng như bây giờ có quá nhiều người học giỏi tiếng Anh vậy. Nhưng xét một cách cụ thể, thì guitar cũng không phải lựa chọn của đại đa số người trẻ. Bằng chứng là ở CLB guitar trường mình, lớp chiêu sinh được 30 thành viên trên tổng số hơn 5 nghìn SV trong trường. Và sau một thời gian học tập, đến buổi liên hoan chia tay cuối cùng thì chỉ còn chưa đầy chục đứa. Thích thì nhanh nhưng nản cũng dễ lắm.

Mình thì không dám múa rừu qua mắt thợ. Nếu có ai bảo mình dạy cho thì mình không dám đâu. Nhưng với tư cách một người đã từng học guitar và chơi guitar cơ bản, mình sẽ chia sẻ một số thứ như là kinh nghiệm thôi. Ai mới chơi hoặc có ý muốn chơi thì có thể tham khảo. Còn ai đã giỏi, đã thạo rồi thì cũng xin đừng ném đá. Ai cũng có một những cung bậc hiểu biết khác nhau. Ta chê bôi những người thấp hơn ta, chắc gì đã không bị những người cao hơn ta chỉ trích. Cái lẽ nó là thế rồi. ^^

Vậy nhé, rất vui được làm quen với những bạn cùng sở thích và chí hướng!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.