Hãy là VIP trong cuộc đời bạn

Xin lỗi mày vì lâu ngày không được ngó ngàng đến. Bảo sao mình mãi chỉ là một kẻ bình thường không ngóc dậy nổi. Xin hứa sẽ bù đắp cho em thật nhiều 🙂

Là một kẻ não phải, việc bật dậy viết note trong khi đã tờ mờ sáng là điều hoàn toàn chấp nhận được. Những kẻ làm việc chẳng theo kế hoạch, hoặc vạch ra kế hoạch nhưng mặc kệ nó, thì có quyền làm thế.

Lại mất ngủ. Đã khá nhiều đêm như vậy. Trằn trọc, xoay ngang xoay dọc, nằm rồi dậy, nghĩ rồi mơ, nhưng cái cơ thể này vẫn chẳng thế yên giấc.

Đã qua rồi cái thời học cấp 3, học cả sáng, cả chiều, đôi khi là cả tối. Qua rồi cái thời nằm một cái, ngủ ngon lành, lúc nào cũng thèm ngủ, lúc nào cũng được cuộn tròn trong chăn ấm mùa đông, hay lăn lộn phòng máy lạnh mùa hè. Qua rồi cái thời được được chăm từng miếng cơm, giấc ngủ, được tự do một mình, nhưng chưa bao giờ phải cô đơn. Qua rồi cái thời đi học cần mẫn, trong đầu đầy mầu hồng về đất Thủ đô tươi đẹp, về tương lai ta sẽ được làm công nọ việc kia. Qua rồi cái thời bối rối nụ hôn đầu, nhung nhớ ai đó chốn đô hội, mác mác mấy chuyện không đâu. Đã qua rồi…

Nhưng nếu có thể quay lại thật, thì nó vẫn chẳng thể trân trọng được quá khứ.

Đang ở đây cái thời học đại học, ngủ buổi sáng, chơi buổi chiều, thơ thẩn buổi đêm. Đang ở đây cái thời chật vật trong cơn mê, chiếc chăn chẳng đủ ấm mùa đông lạnh lẽo, cái quạt chẳng đủ xóa oi ả trời hè. Đang ở đây cái thời bơ vơ, bữa cơm lúc no lúc đói, một mình làm tất cả, một mình vẩn vơ nhớ người thân. Đang ở đây cái thời đến lớp nằm chơi, trong đầu chỉ một màu u tối về con đường đang bước, về tương lai đang gần rằng ta sẽ làm được việc gì? Đang ở đây cái thời tiếc nuối, thời cảm xúc còn chẳng mấy nồng nàn. Đang ở đây…

Nhưng nếu có đang không ở đây, thì nó vẫn chẳng thể trân trọng được quá khứ.

Con người nói chung là vậy, cứ sống thật nhanh nhảu vội vã, để rồi ao ước được quay lại sống thêm một lần.

Liệu có phải chúng ta đang không biết cách hưởng thụ cuộc đời không? Mà lúc nào cũng chỉ tiếc nuối, cáu giận, buồn bã?

Có phải chúng ta nên đi xe chầm chậm, ngắm phố phường ngắm hàng cây ngắm sự sống trôi chảy ra sao? Hay là mình cứ bịt khẩu trang, áo chống nắng kín mít mà lao nhanh về nhà cho khỏi tắc đường bụi bặm?

Có phải chúng ta nên vui vẻ đi bộ, đạp xe như hồi còn trẻ, hồi còn ham tìm ham đi? Hay là mình cứ phải có xe máy xăng đầy bình mới chịu bước ra khỏi cửa?

Có phải chúng ta nên giản dị, mộc mạc, như trong tấm ảnh cũ? Hay là mình cứ phải làm một con người thật cầu kỳ cho xứng với kẻ đứng bên?

Có phải chúng ta nên làm những điều chúng ta muốn? Hay là mình cứ làm những điều xã hội bảo?

Cuộc đời mỗi người thì khác nhau. Có người vui chuyện này, kẻ buồn việc khác. Nhưng chẳng ai muốn buồn cả ngày trừ mấy đứa chưa bao giờ biết buồn thực sự. Nếu đã thế thì cứ vui đi. Cứ tận hưởng cuộc đời này nhiều nhất có thể đi. Cứ tin rằng hôm nay là ngày tuyệt vời nhất đi.

Hãy nhớ, không ai có thể làm mình buồn, trừ khi mình cho phép.

Tuổi tác lấy đi trong chúng ta nhiều thứ: cảm xúc, sự điên dồ, và cả lý tưởng. Nhưng đừng để nó lấy hết. Đừng làm nô lệ cho 60 năm ngắn ngủi này. Hãy là VIP trong chính cuộc đời các bạn!

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.