“Con người sẽ trở nên đặc biệt qua những lời kể”

“Con người sẽ trở nên đặc biệt qua những lời kể”.
Công việc tôi đang làm thật cô đơn làm sao. Đó là lúc mọi người đã ngủ cả, chỉ còn lại chiếc lap nóng hổi kêu nhọc nhằn, chiếc đèn bàn tỏa thứ ánh sáng đậm màu trí thức, và cốc trà đắng chát nhè nhẹ quện mùi hương sen.
Chẳng phải khi không mà người ta lại viết lách mỗi màn đêm khuya muộn. Có thể đó là lúc yên tĩnh nhất của không gian, cũng có thể là lúc sâu lắng nhất của tâm hồn, hay tỉnh táo nhất của lí trí.
Ý tưởng thường đến với tôi vào khung giờ từ 12h đêm đến 2h sáng, cái thời điểm mà tốt nhất là nên đi ngủ cho đẹp da, nên say giấc cho sáng mai khỏe khoắn, nên yên vị mà tránh làm ảnh hưởng mọi người. Người khoa học chẳng ai lại làm việc cái giờ ấy, rồi ngủ trương mắt đến tận trưa cả.
Rất nhiều lúc, tôi nằm xuống giường, đắp chăn cuộn tròn trong ấm áp, vắt tay lên trán nghĩ ngợi một hồi. Bỗng ý tưởng chạy xẹt qua đầu, rồi hàng loạt những câu chữ hiện ra thật nhanh, rõ mồn mộn và chân thực nhất có thể. Tôi đã từng nghĩ chúng sẽ vẫn còn đó, yên tâm ngủ đi, mai dậy tôi sẽ viết một bài thật ra trò. Những không, những thứ ấy biến mất nhanh đến nỗi tôi chẳng thể viết được một thứ gì ra hồn, cứ gõ, lại xóa, cuối cùng đành tắt máy trong nuối tiếc.
Hóa ra ý tưởng luôn đến đúng thời điểm, cái thời điểm mà nếu không tận dụng, chúng sẽ xẹp lép ngày tập lự, như chiếc bánh souffle vậy.
Tôi dần bắt đầu bất chấp giờ giấc, hoàn cảnh để níu giữ những ý tưởng. Bật dậy giữa đêm khuya, mặc kệ đã yên vị trong chăn ấm, tôi vẫn viết, những thứ tôi nghĩ, những gì tôi có ngay lúc này. Và cái cảm giác khi viết xong thật hoàn hảo, thay vì trằn trọc đắn đo, tôi có thể yên tâm mà mơ nốt giấc mộng vẫn chờ đợi.
Viết lách về cơ bản là cô đơn, là thứ mà ngoài kẻ đang gõ thì thật khó tìm được ai đồng cảm với hắn. Nó như một cái gì đó sâu thẳm nhất, chạm đáy tâm hồn nhất, khiến chúng ta phải chờ cả thế giới này đi ngủ, mới có thể bộc lộ. Nỗi cô đơn này có lẽ, ngay chính người tâm giao nhất cũng chỉ biết chấp nhận và cảm thông, chứ chẳng bao giờ phá vỡ nổi.
Ngày xưa tôi đọc được cái gì mà hãy tự tin với những gì mình viết, bởi đến chính tác giả còn không ưng ý thì làm sao người đọc thấy hay. Nhưng tôi thì chưa bao giờ cho mình là một kẻ giỏi chữ nghĩa, càng không phải người hiểu sâu biết rộng. Có thể ngay khoảnh khắc này, tôi tự hào những gì tôi viết, nhưng chỉ ngay sáng mai thôi, tôi lại muốn nhấn nút xóa đi những dòng vớ vẩn này.
Đừng đọc những điều lãnh mạn và triết lí vào buổi sáng, vì khả năng cao bạn sẽ chỉ thấy nó sến súa và giáo điều thôi.
Nhưng nếu có thể, hãy tâm sự vào buổi đêm, bạn sẽ thấy mỗi nhân vật trong từng lời chúng ta kể, đều trở nên đặc biệt đến lạ kỳ.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.