Đi ăn một mình

Đi ăn một mình một khi đã thử thì chẳng hề tệ như ta tưởng, dù thực sự nếu có ai để ý và quan sát, sẽ thấy những người đi ăn một mình đều thoáng chút gì đó tủi tủi, thương thương.

Tại nhà hàng tôi đang làm việc, có rất nhiều người đi ăn một mình. Bởi họ là khách tây du lịch. Có thể lối sống của họ độc lập và đề cao cái tôi, nên chẳng cần bằng hữu, chẳng sợ cô đơn, những người đó cứ một mình rong ruổi khắp nẻo đường.

Bất chợt trong vài khoảnh khắc lướt ngang qua họ, những người đi một mình, tôi thấy họ cúi xuống những món ăn, chậm rãi thưởng thức chúng. Họ không vừa ăn vừa liếc điện thoại. Họ tập trung vào ăn trông rất ‘ngoan’ như những đứa trẻ. Bất chợt tôi có cảm giác thương họ.

Họ có đang cô đơn không nhỉ. Tại sao ở tuổi đó, họ không có bạn đồng hành. Người yêu, người bạn đời hay chỉ là những bằng hữu thôi cũng được. Nhưng thực sự đáng thương, thì họ đã chẳng du hí ở miền đất lạ nơi đây một mình rồi.

Nghĩ về người Việt Nam, dường như chúng ta cần sự bao bọc bởi đồng loại, như lối sống cộng đồng bấy lâu nay vẫn thế. Đi ăn đi chơi luôn phải có bầy bạn vây quanh. Nếu chót nhỡ một mình giữa bến xe buýt, giữa lúc đợi chờ, chúng ta vội cắm mặt vào điện thoại cho ra vẻ có việc phải làm. Nếu một mình trong quán cafe, bên cạnh sẽ là chiếc laptop nóng hổi để còn bận bịu với nó. Có mấy ai đứng một mình để nhìn vu vơ cả lúc lâu? Có bao người đi cafe, chỉ nhâm nhi thức uống đắng và lắng nghe tiếng thở ? Chắc ít lắm. Thế nên đi ăn càng là thứ không nên làm một mình bởi chúng chẳng hề hợp cho việc tư lự hay đợi chờ.

Đi ăn một mình ở Việt Nam không nhiều, tôi đồ chừng vậy. Vì nếu chúng phổ biến thì những người trẻ bình thường như tôi sẽ cảm thấy không ngần ngại mỗi lúc chọn lựa việc bước vào quán ăn một mình như thế. Nhưng có nhiều lí do khiến tôi bắt buộc phải vậy. Tôi ít bạn hoặc cảm thấy sẽ thật màu mè khi ăn với họ. Tôi thích ăn những món chỉ mình tôi thích ở những khung giờ tôi muốn. Tôi muốn cho mình một niềm vui bằng việc đi ăn, chỉ đơn giản như vậy.

Thường những lúc ấy, tôi cũng ngại bị dòm ngò nên rất vội vàng cắm mặt vào smartphone để tỏ vẻ ta cũng rất bình thường. Hóa ra bấy lâu nay, tôi đã quen việc trò chuyện giữa bàn ăn, nếu im lặng thì cũng sẽ có đối tượng mà ngắm nhìn, mà chăm sóc. Người mình toàn vậy, lối sống là vậy, văn hóa là thế. Vậy nên tôi bất giác thấy chạnh lòng khi nhìn những kẻ đi ăn một mình. Họ chẳng thiếu vắng gì đâu, mà sao tôi thấy thương xót, thấy động lòng trắc ẩn đến vậy.

Trên đời vốn có những kẻ cô đơn bởi cả thế giới đã quay lưng với hắn, hoặc hắn tự quay lưng với cả thế giới này. Những kẻ cô đơn có thể ngạo nghễ vời đời, cũng có thể thu lu trong xó tự vấn những câu hỏi chua chát. Có những kẻ cô đơn sợ hãi khi xung quanh chẳng có một ai, cũng có kẻ dũng cảm độc hành qua bao lối rẽ. Những kẻ cô đơn có thể bình thản đi ăn một mình, và cũng có thể van nài ai đó hãy đi ăn với tôi.

Đi ăn một mình thực sự không tệ. Chỉ là ta không thích, ta không muốn, ta không dám và ta sợ kẻ đời biết mình cô đơn mà thôi.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.