nhật ký meo buồn #5

Không biết do ly bạc xỉu tối muộn, do dạo này xem nhiều phim Ghibli hay do sắp có sự thay đổi lớn mà mình lại tâm trạng muốn viết vài dòng. Nhìn lại cái nhật ký meo buồn gần nhất thì cũng đã cách đây một năm rưỡi. Sự thật là có quá nhiều sự kiện xảy ra trong một năm rưỡi đó, mà giờ bảo mình ngồi kể lại chi tiết chắc là không thể. Phần vì không nhớ được hết, phần vì sợ bởi nếu cố nhớ sẽ lại man mác buồn. Còn nhớ cái ý định … Đọc tiếp nhật ký meo buồn #5

Tôi thật sự cô đơn

Tuổi 20 khác tuổi 25 ở chỗ nào. Nếu là nhan sắc, là tuổi trẻ, là sức khỏe, là trí óc, là nhiệm vụ, thì cũng đúng đấy, nhưng chỉ một phần thôi. Sẽ ra sao nếu một người ở tuổi 25 vẫn sống như một kẻ tuổi đôi mươi nhỉ. Vẫn được chứ sao. Khi hệ giá trị khác nhau, thì chẳng có chuẩn mực nào là chung hết. Chẳng ai bắt một cô gái 25 phải có lập gia đình và sinh con, phải có công việc ổn định để dành thời gian vun vén, phải được đi nhiều nơi hay kiếm tiền nhiều … Đọc tiếp Tôi thật sự cô đơn

Tuổi 22 lần thứ 3

Đã gần hết tháng 3 năm 2019, nhưng tôi mới đang uể oải bắt đầu những kế hoạch mới. Nói thế cũng hơi quá bởi thực ra trong mấy tháng vô công rồi nghề vừa rồi, tôi cũng hoàn thành một chút nhiệm vụ mà đáng lẽ tôi nên giải quyết từ lâu rồi. Nhưng dù sao cũng phải tự chúc mừng bản thân cái đã. Cách đây tầm 1 tháng, tôi hẵng còn mệt nhọc với kì thi, thứ đã dày vò tôi hơn 1 năm qua. Nói dày vò nghe không ngoa, bởi không thiếu những khoảnh khắc bối rối, mất bình tĩnh và … Đọc tiếp Tuổi 22 lần thứ 3

15/10: niềm vui chưa đến

Không biết niềm vui có đến với tôi hay không? Nhưng rõ ràng những gì hiện tại tôi đang thể hiện không xứng đáng để đổi lấy niềm vui một chút nào. Sự gì cũng có giá của nó. Tôi không cố gắng thì làm sao hưởng quả ngọt. Tôi còn 30 ngày nữa cho món nợ truyền kì. Tính ra nếu tôi khởi động cho sớm thì con số phải là 3 tháng kìa. Nhưng đâu lại vào đấy. Bản tính không đổi được. Bảo sao không khá nổi. Đến lúc nước rút như này rồi mà tôi vẫn … Đọc tiếp 15/10: niềm vui chưa đến

13/10: Trầm cảm lại gõ cửa ư?

Tôi thất nghiệp. Tình thì may quá chưa có thất, nhưng cũng nhiều vấn đề cần nghĩ ngợi. Cơ mà quan trọng vẫn là có tiền mà tồn tại, rồi còn để mà mơ mộng yêu đời. Mấy bữa nay tôi biết mình bị trầm cảm. Có một dấu hiệu rất dễ nhận ra của chứng trầm cảm, đó là hoặc không ăn được gì, hoặc ăn không kiểm soát. Tôi khổ cái đã nghèo lại còn thuộc trường hợp thứ hai, nên bụng vẫn mỡ mà ví vẫn xẹp. Cảm xúc lên xuống thất thường nữa, tôi không chú … Đọc tiếp 13/10: Trầm cảm lại gõ cửa ư?